Bạn đang xem: Xin Lỗi Nguyễn Thiên Ngân
5 likesLike
“Chỉ đề nghị em gắng tay anh Bao nhiêu giông gió đã thành tình yêu” ― Nguyễn Thiên Ngân, Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời
“Bỗng ngày nọ, fan quan sát ta khẽ nói“Những diệu kỳ nằm ở vị trí phía xa khơi!”Chúng mình là tàu nhỏ bé trong hải cảngÔm mỏ neo ở mộng đều chân ttránh.” ― Nguyễn Thiên Ngân, Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Ttách
“Cuối tuổi tphải chăng, ồ long dong cũng đãYêu đương tê chắc hẳn rằng mấy mươi lầnĐã vui tao phùng sẽ sầu ly biệtĐã rước lòng bản thân đi trải tứ lung tungGiờ không có gì bao nhiêu lạng bao dungTa khờ ngớ ngẩn mấy lần tiêu dùng cảTrót yêu thương cành hoa thì yêu thương luôn nhánh láTrót yêu con trâu cày, bèn yêu thương luôn luôn bắt tay hợp tác xãTrót yêu fan cơ mà quên cả yêu ta.Giờ ta còn toàn là men đắng cayTa không tin cả nắng nóng dưới ttách nàyTa vô cớ nghi ngờ cơn gió vộiTa cho phép mình đánh Ngân sách chi tiêu mây bayNgười biết đấy lòng ta tiếng tương đối chật(Vì vẫn teo với kéo mấy mươi phen)Người thấy đấy đôi mắt ta giờ ráo hoảnh(Dẫu lúc xưa cũng lấp lánh lung linh nlỗi đèn)Ta cay độc không dám soi lòng nướcTa buồn rầu không đủ can đảm ngước lên trăngNgười đã đến trong đời ta quá muộnĐể thơ nkhiến nhưng mà thề hẹn nhau rằng…Thì bao gồm chứ, ta cũng xao xuyến chứCũng nhớ nhung, suy nghĩ ngợi xuyên suốt bao phenNhưng lòng fan, ta không rõ white đenTa yếu lắm, xả thân hoài sợ bị tiêu diệt. Nên tiếng nếu mà bạn thương ta nhấtBước lại đây, chớ rào đón, bông hoaHãy chắc chắn là đa số cthị xã này là thậtCó yêu nhau thì giữ lấy nhau, và…” ― Nguyễn Thiên Ngân
“Ẩn sau một lốt thương lành Là mê cung gió xuất xắc thành quách mưa?” ― Nguyễn Thiên Ngân, Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Ttách
“Rốt cuộc rồi họ cũng chỉ sượt qua nhauMột chéo cánh áo chạm hờ cũng ngỡ là đũa thần số phậnMột chiếc cố gắng tay vô tình cũng gieo các day dứtMột ánh mắt cực khổ độc nhất thời cũng ngỡ rằng người bảo đừng điMà ở lại thì có lợi gìNgười như thế nào có thể thuộc ta đi đếncuối chân trờiNhững niềm mơ ước ko tầm thường sao đủ nuôi nhì đứaNgười như thế nào hoàn toàn có thể thuộc ta trú vào sau ô cửa.Nghe mưa rơi bão giật phía quanh đó kiaNgười như thế nào hoàn toàn có thể thuộc ta ngồi trông phía sông trôiVà nói cả hầu hết điều chưa định nói…” ― Nguyễn Thiên Ngân, Mình Phải Sống Nlỗi Mùa Hnai lưng Năm Ấy
Xem thêm: Loại Thức Ăn Gluxit Và Lipit Được Tiêu Hóa Trong Dạ Dày Như Thế Nào ?
“Lúc yêu thương cả hòn sỏi câm cũng biết thầm thìlời yêu xanh mướtHuống chi một nhanh chóng giao mùa.” ― Nguyễn Thiên Ngân, Mình Phải Sống Nhỏng Mùa Htrần Năm Ấy“Em xin lỗiEm xin lỗi sẽ có tác dụng anh chán ngánBởi đều lời ta thán chẳng vị đâuTại sao lá thu thì xoàn còn coffe lại nâuSao trên phyên ổn thằng kia ko yêu thằng này mà lại mê bé khácEm xin lỗi đang có tác dụng anh kinh ngạcLúc có thể bi tráng khổ vì hàng trăm ngàn chuyện nhảm nhí từng ngàyEm biết rồi anh chưa phải là một cái câyHá mồm đợi tưới vệ sinh bởi nước mắt.Em xin lỗi đã treo anh cứng ngắcChẳng khiến cho anh chút không gian một mìnhEm xin lỗi vì chưng vẫn đến tất-cả-những-thứ-khác-em rất nhiều chỉ là linh tinhEm xin lỗi vẫn khiêu vũ xổ vào cả niềm mơ ước anh từng đêmBiến nó thành ác mộng.Em xin lỗi sẽ hỏi anh hàng nghìn câu ngu ngốcAi là bạn anh yêu độc nhất từ bỏ trước đến giờ?Bài thơ này anh viết cho nhỏ nào?Đừng tất cả đổ vượt cơn mưa.Anh gồm đã yêu thương em cả Khi em già em xấu?Em xin lỗi vị đang trở thành một người yêu xuyên suốt ngày đau đáuCứ đợi anh thút thít ngơi nghỉ xó nhàĐã dằn lặt vặt anh mỗi chuyến hành trình xaQuyết ko nhằm anh gồm phút ít như thế nào sum vầy mặt đứa này đứa không giống.Em xin lỗi vì chưng ko cam trọng tâm có tác dụng bông hoa nhánh láChẳng tính cthị trấn ni mai, cứ đọng vô lo cùng bươm bướm vui vầyXin lỗi vày em chỉ xuyên suốt ngày toan tínhLàm kiểu dáng gì nhằm trói buộc anh đây.Em xin lỗi bởi vì mình chẳng khác gì một cây tầm gửiĐặt lẽ sinh sống của chính bản thân mình lên một kẻ khác bản thân.Nhưng anh biết ko hầu như nụ hồng tự tôn tươi xinhChỉ mọc làm việc vườn bên kẻ không giống.” ― Nguyễn Thiên Ngân
“Giá nhưng mà ta thà hiếp đi một chốcTỉnh lại thấy fan đang rứa tayPhải mà tín đồ biết trăm cơn mộngChỉ lưu giữ fan thôi - ghi nhớ rất đầyGiá nhưng ta chạm mặt nhau trước nhấtTrước thusinh hoạt lòng ta chạm chán gió giôngTa vẫn yêu thương bạn như hoa láCủa tuổi hồn nhiên, mộng White trongGiá mà tín đồ ạ, tín đồ mang lại sớmTa chẳng buộc phải đi không còn một vòng...” ― Nguyễn Thiên Ngân, Mình Phải Sống Như Mùa Htrằn Năm Ấy
“Đành gửi bước nhau điKhỏi đời nhau day dứtGương kia tiếng đang nứtCòn mong muốn chi tái hồiEm đi về bể khơiVùi tình vào mèo mặnTa trèo lên núi vắngGiấu tình đau vào mâyGiờ phương diện người còn đâyMà cực cùng phân tách biệtGiờ ta cố gắng bàn tayMà lưu giữ nhau thê thiếtGiờ mà lại mất fan nàyMình sẽ nhức xuyên suốt kiếp” ― Nguyễn Thiên Ngân
“Rồi sẽ tới một ngày như vậy sao?Từng cụ thể new của đời nhausố đông khiến mình chảy nátDù chúng bản thân cũng đã nát vụn trường đoản cú xưaTưởng quên thôi, cơ mà gồm nào ngờ.chúng ta nhìn nhau hôm xưacó không giống cùng với bây giờ?Em vẫn yêu thương anh dù có lúc tưởng đời nàykiếp này tôi chỉ yêu thương tín đồ khácTình yêu mang lại anh như đám mây giữ lạcTrngơi nghỉ về em mưa một trận, rồi điEm vẫn yêu anh mặc dù có lúc hoài nghiHạnh phúc xưa biết mấy phần ngộ nhận?Em vẫn yêu anh dù muôn lần giỏi vọngNhìn nhau nhức cơ mà quan yếu làm những gì.Giờ ta gồm ngả đường riêng biệt đề nghị điCó người khác nhưng ta tmùi hương chẳng kémNhưng mọi khi chú ý nhauNhư-là-bạnCho em dành song phút ít nhằm yêu thương anh.” ― Nguyễn Thiên Ngân, Mình Phải Sống Nlỗi Mùa Hè Năm Ấy
“Tạ ơn fan vẫn thương thơm ta mãiĐời quá đỗi bi tráng tri kỉ ạCảm ơn người cho bạn thuộc taCoi vậy chứ đọng nhưng ta yếu ớt đuốiChỉ sợ hãi loay hoay sẽ kịp giàTạ ơn fan đến cùng ta hátNhững lời chiêm bao đầy đủ lời sayTạ ơn tín đồ đang tmùi hương ta mãiDẫu lắm Lúc mình dạ đó đâyTạ ơn ngẫu nhĩ ra kim cương đáTạ ơn núi đứng nhằm chờ mâyTạ ơn gì nữa?Thôi yên nhéChả lẽ tạ ơn suốt cuộc sống này?Đời sẽ mlàm việc lối vào mùa hội lớnNgười sẽ trnghỉ ngơi về, ta sẽ ra điNhững lời hẹn cũng chỉ với nhằm đóGiờ ngăn chia biết tất cả ghi nhớ thương gì…” ― Nguyễn Thiên Ngân, Lạ Lùng Sao, Đớn Đau Này
“Thiết tha này… dĩ nhiên để dànhMình giờ đồng hồ vẫn vắng ngắt nhau lâuHương yêu quý cũng bắt đầu lãng quênXưa trinh nữ kỳ lạ, giờ ngại quenGiấc mơ đã mất ai thường mang lại aiĐền luôn luôn sợi vắn gai dàiLấy nhau không đặng tóc mai dãi dầu.À ơiVào giấc mơ sâuThấy ko dương liễu bên cầuVẫn xanhThiết tha này… chắc hẳn để dành riêng.Người ngồi giữa cuộc đổi thayLặng nhìn nước chảy mây bay, mỉm cười cợt.” ― Nguyễn Thiên Ngân, Lạ Lùng Sao, Đớn Đau Này